Phó Như Hối đáp lại, cùng Sở Dung đùa giỡn tới cùng. Hành động trẻ con của hai người thu hút sự chú ý của Phó Niên và Phó Dư. Hai anh em ngôi ở một bên bàn, Phó Như Hối và Sở Dung ngồi bên cạnh, chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy rõ. Phó Dư thấy rất thú vị, bắt chước bố mẹ trêu chọc anh trai. Nhưng Phó Niên không hùa theo Phó Dư như Phó Như Hối, cậu đặt tay lên bàn, không cho Phó Dư cơ hội chọc ghẹo. Phó Dư bĩu môi, đành từ bỏ. Nghe ra giọng Phó Như Hối chứa đựng vài phần ngang ngược và ham muốn chiếm hữu, Phó Hòa Ngọc cười trừ, biết rằng Phó Như Hối có lẽ hơi ghen tị. Anh ấy cảm thấy rất mới lạ, liếc mắt đánh giá cặp vợ chồng này, thoạt nhìn tình cảm rất tốt, kẻ độc thân đó giờ như Phó Hòa Ngọc cảm thấy EQ của mình hình như hơi thấp, những lời anh ấy vừa nói xem chừng đã chọc Phó Như Hối rồi.
"Vậy khi cậu đến mua đồ ăn, nhớ ghé chỗ tôi chơi nhé."
"Tất nhiên" Phó Như Hối gật đầu một cách nghiêm túc. "Nghe nói cậu vẫn sống ở nước ngoài, sao bỗng dưng trở về và rảnh rỗi ghé thăm tôi?"
Phó Như Hối trả lời: "Tôi về được vài ngày, nghỉ ngơi ở nhà, hôm nay mới ra ngoài vì có việc cần nhờ cậu."
Phó Hòa Ngọc ngạc nhiên trước lời nhờ vả của Phó Như Hối, vội vàng hỏi: "Chuyện gì vậy?
"Tuần sau tôi và Dung Dung sẽ tham gia vũ hội do Phí Tưu tổ chức, muốn nhờ cậu thiết kế hai bộ lễ phục" Phó Như Hối không hề dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề, nói ra đề nghị của mình, cuối cùng lại suy nghĩ, bổ sung thêm: "Kiểu tình nhân." Phó Hòa Ngọc giật mình: "Áo đôi à?"
Sở Dung dụi ngón chân. Cô cũng tự hỏi liệu Phó Như Hối có chịu mặc hay không? Lần nào anh cũng có thể làm ra những chuyện khiến người ta sốc óc. Bây giờ Sở Dung đã đến trình độ cho dù Phó Như Hối có biểu diễn một màn múa bụng cho xem thì cô cũng không còn bất ngờ bật ngửa nữa rồi.
Người đàn ông này đã hoàn toàn mất hình tượng.
Sở Dung chấp nhận điều đó, dân dà cảm xúc của cô trở nên lặng lẽ. Một Phó Như Hối không còn giữ được hình tượng, ngoại trừ chút cợt nhả ra thì có vẻ không có gì đáng trách.
Cô tự an ủi mình như thế.
"Đồ đôi là gì ạ?" Phó Dư nhôm nhoàm mứt táo trong miệng, liếm liếm vụn kẹo nơi môi. Cái bụng của cậu bé đã no căng nhưng hình như vẫn còn thòm thèm, cậu bé lưu luyến nhìn bánh ngọt còn dư lại. Phó Niên lập tức đậy kín hộp bánh ngọt, thấp giọng nhắc nhở cậu bé: "Không được ăn nữa." Ăn quá nhiều đồ ngọt cùng một lúc không tốt cho răng và dạ dày. Phó Niên biết rất rõ sức ăn của Phó Dư nên lập tức ngăn cản đúng lúc.
Dạ... Phó Dư ngoan ngoãn đáp."Em biết rôi, anh hai. Anh có biết đồ đôi là cái gì không ạ?
Thứ này nằm trong phân kiến thức mà Phó Niên không biết, vậy nên cậu lắc đầu: "Anh không biết.
Thế là Phó Niên lại chuyển hướng đi hỏi mẹ: "Mẹ, đồ đôi là dì ạ?
Sở Dung thẫn thờ đáp: "Đi hỏi ba con ấy.' Phó Dư ngoan ngoãn nghe lời quay sang Phó Như Hỗối: "Ba ƠI...
Phó Hòa Ngọc giải thích nhẹ nhàng với Phó Dư răng: "Là những cặp yêu nhau mặc quân áo giống nhau. Người khác chỉ cân thấy bộ quần áo đó thôi là biết ngay hai người kia là một cặp."
'Vậy con với anh hai cũng nên mặc đồ đôi chứ." Phó Dư nói một cách mơ hồ."Người ta nhìn vào sẽ biết ngay chúng con là anh em.
Rõ ràng những lời nói ngây ngô của Phó Dư đã khiến Phó Hòa Ngọc bị sượng. Anh ấy sững sờ hôi lâu, không biết nên giải thích với Phó Dư thế nào cho phải. Anh ấy bảo "một cặp”, có phải là "một cặp anh trai em trai" kiểu đấy đâu. Thế nhưng xét thấy hai đứa bé vẫn còn nhỏ như vậy, Phó Hòa Ngọc không biết nên diễn đạt lại với bọn nhỏ thế nào mới đúng - lời nói của anh ấy không được khéo léo uyển chuyển cho lắm. Tuy nhiên, Sở Dung lại nói thẳng với Phó Dư rằng: "Anh trai con và vợ tương lai của nó có thể mặc đồ đôi. Tiểu Ngư và anh hai mà mặc đồ giống nhau thì được gọi là đồ đôi anh em. Con hiểu không?"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo